Phim sex người yêu sinh viên Bách Khoa em yêu dâm đãng nằm ngửa lồn cho bạn trai địt, em cho bạn trai địt nhiệt tình và nằm ngửa rên rỉ sung sướng. Gã bắt đầu nhìn con nhỏ dưới ánh sáng hoàn toàn mới, đứa con gái hờ “vô dụng” bị gã đánh đòn thường xuyên mấy năm nay, lúc này bỗng trở nên … “đầy chỗ dùng”!
Con Nhung đang lo sợ nhìn chằm chằm xuống sàn, nó sợ nhất là những trận đòn, và kế đến là những kiểu hành hạ về tâm lý như vầy. Đang hoang mang không biết dượng định kéo dài hình phạt “trừng mắt” với mình tới bao giờ, bỗng nó cảm thấy một bàn tay dượng chạm vào vai nó. Đôi vai gầy guộc của con nhỏ run lẩy bẩy, co rúm lại. Nó bắt đầu thút thít khóc, nhưng cố kìm nén lại.
Sau đó vẫn không thấy mình bị quăng quật, bị đánh, bị tát như nó dự đoán, con nhỏ hơi ngạc nhiên và sợ hãi len lén ngước nhìn.
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì suốt đời nó không quên ánh mắt đỏ rực kèm với nụ cười nửa miệng rát lạ, đầy mùi bia rượu của dượng ngày đó.
Ánh mắt mà vài năm sau này trong lúc ngủ nó vẫn thường xuyên giật mình hốt hoảng khi mơ thấy.
Không phải dữ tợn như con thú dữ muốn nhào vào cắn xé, đánh đập nó như mọi khi, mà có cái gì đó nó không biết tại sao, như thế nào, nhưng lại khá rõ ràng hiển nhiên do bản năng cảm nhận, khả năng cũng xấu không kém gì cái nhìn hung dữ mà nó thường gặp. Con nhỏ đang run rẩy thì chợt ngớ người khi nghe dượng nói
“Con có đau không?”
Con nhỏ thiếu điều phải ngoáy lỗ tai tám lần để nghe cho rõ câu đó!
Nó không nghe nhầm chứ? Dượng lại đi hỏi thăm nó có đau không? Con Nhung ngước mặt lên ngơ ngác nhìn dượng, ngơ ngác như nai con khi đã hoàn toàn rơi vô bầy sói, nhưng lại được sói liếm lông, chăm sóc như chăm con.
Nửa sững sờ trước sự thật khó tin này, nửa lo sợ không biết đây có phải là troll nhau không, tiếp theo sau cái cười có vẻ quan tâm đó là những cú đánh, bạt tai như những lần dượng hay giễu nó trước khi đánh đòn?
Nó hoàn toàn không biết. Nhưng thấy dượng vẫn nhìn mình với đôi mắt “khác lạ” đó. Miệng dượng như gắn lên nụ cười “đồ giả” đó, giọng thì … xạo đến khó tin
“Con có đau lắm không?”
Một đứa con nít mới học xong lớp 5 như nó thì làm sao hiểu được lắt léo cuộc đời, nên nghe hỏi vậy nó mới cho phép mình cảm nhận cái sự tê rần còn vương trên má, trên mặt mà lúc nãy bị dượng tát tai túi bụi.
Lúc này nó mới dám… biết đau, và cảm thấy đau thiệt! Thế là nó hồn nhiên gật gật đầu, miệng lí nhí
“Dạ có, hic hic”
Cánh tay đặt trên vai nó chợt kéo người nó lại. Con Nhung theo phải xạ rúm người lại tránh đòn, nhưng giọng dượng từ “hiền lành” đã chuyển trở lại hung dữ “như bình thường”, quát khẽ
“Để dượng coi! Co ro cút rút cái chi rứa?! Hừ hừ”
Con nhỏ lại run rẩy. Mỗi lần dượng nhại giọng quê nó là nó biết dượng “không bình thường” rồi, nên nó để dượng kéo người nó lại gần. Mùi bia rượu trên người dượng khiến nó nhăn mặt, nhưng nó không ngu gì phát biểu ý kiến.
Dượng lại nói
“Ở đây tối quá, đi vô phòng đèn sáng dượng coi như nào.”
Con nhỏ riu ríu làm theo. Nó không dám thắc mắc tại sao dượng dỗ nó mà lại cần đèn sáng để “coi” cái gì.
Nó bị dượng nắm tay kéo vô phòng trong. Chỗ này nó vẫn vô mỗi ngày để dọn dẹp, lau chùi, lấy đồ dơ mang đi giặt giũ.
Vô tới nơi, nó chợt cảm thấy thêm một bàn tay nữa của dượng đặt lên người mình. Con nhỏ thấy thật khó hiểu. Đánh thì chưa thấy, nhưng dượng làm vậy nó không hiểu để làm chi.
Nó ngơ ngác nhìn lên thì lại thấy nụ cười khác lạ của dượng, nụ cười mà nó càng nhìn lâu càng bất an.
Một lúc sau hai bàn tay dượng đã chu du khắp người nó, và khi một bàn tay sờ vô chỗ kín thì con Nhung co rúm người lại. Nó được má dạy không cho ai chạm vô đó hết, nên lúc này mọi cái đều là phản xạ. Chỉ như vậy thôi mà đã nghe “Bốp” một tiếng, một bên mặt nóng ran, và kèm theo là sao trăng đầy trời, tai ù hết cả. Con Nhung há miệng ra, bắt đầu khóc.
Dượng gằn từng tiếng một
“Câm nín! Ngay! Không tao quánh!”
Con nhỏ hoảng sợ lấy tay che miệng, cố kìm nén tiếng khóc. Và nhanh chóng sau đó nó cảm thấy chỗ kín của mình bị sờ mó. Nó không hiểu dượng muốn làm gì, nhưng đã có kinh nghiệm từ cái bạt tai vừa nãy, nên nó chẳng dám hó hé hay rụt người lại nữa. Hy vọng dượng làm chuyện kỳ cục này một lúc rồi thả nó đi ra ngoài ngủ.
Nhưng nó đợi, nó đợi mãi mà cái tay của dượng vẫn mò mẫm như tìm gì đó, thậm chí con nhỏ còn giật bắn mình khi bàn tay đó chui vào trong lưng quần nó, và thọc xuống dưới.
Lúc này nó mới cảm thấy bàn tay nhám sần sùi chai sạn của dượng sờ mó, bóp bóp hai mép bướm, rồi còn len vô giữa khiến nó khó chịu. Nó ngước lên nhìn dượng qua làn nước mắt, thấy đôi mắt của dượng càng long lên, nụ cười “không-thể-nào-quên” của dượng càng “lạ”.